Tôi đã biết tình yêu là như thế!
Tôi đã cạn chỉ vì yêu em
Có đôi khi lầm lũi chỉ một mìnhChân bước nhẹ để lòng không nao núng
Tôi đã nói lần đầu tôi thảng thốt
Yêu là gì đau khổ mãi đuổi theoMột người nói yêu, muôn người méo mặt
Rồi lặng cười như trúc giận nhân gian
Thế giới xung quanh ồ ạt để kiếm tìm
Chân hạnh phúc mò đâu mà cho thấy
Kẻ chạy người đua mãi miết để vọng cầu
Xin đức Phật từ bi, Bồ tát cứu nạn
Con là kẻ lần đầu mang đau khổ
Cúi lạy ngài để được van xin
Xin mãi mãi quên đi người đó
Có lẽ từ giờ cho đến mai sao
Duyên nợ cùng nhau con không nhớ
nữa!
Để đau thương trở về từ tạ
Không xa lạ nhưng hoàn không quen
biếtKhông tất bậc như lần đầu nhắn hẹn
Không thiết tha ôm trầm hay vứt bỏ
Không lạnh nhạc cũng chẳng từng xa lạ
Chỉ vô tâm giọt nước lăn dài
Nói đến đây không phải hiểu tôi buồnMà phải nói ngàn thu về dựng đứng
Bức màng phong cảnh vật điêu linh
Em ra đi làm cháy cả cánh rừng
Giữa trưa nắng hồn trai tìm gặp lạiChiếc lá mùa thu hai lần tôi nhặc được
Trên chuyến hoàng hôn tải về từ dĩ vãng
Tôi nhớ em như xuân về nhớ én
Mặt đất buồn không thấy một cơn mưaCái nắng chang chang, lửa lòng tôi giục
Yêu cháy lên một lần !
Vụt tắt đi! để không còn tui nữa
Chết mất rồi!
Ai đốt cháy tim ai!
Ai đốt cháy tim ai? Câu hỏi đưa ra xem bộ có sự đánh đồng
giữa người đốt và người bị đốt. Bài thơ này tui làm, gửi tặng người đốt, nên
nếu người nào bị đốt thì đừng có giận nha hong, hihihih. Bài thơ cũng là một
câu chuyện về một mối tình đầy kịt tính, bởi hai đối tượng không hề biết đối
phương đã yêu mình. Người bị đốt trong bài thơ chính là người đã đem trọn tình
yêu và trái tim của mình gửi đến cô gái mà anh ta yêu. Cảnh cháy rừng được miêu
tả trong bài thơ diễn tả bằng tâm lý nhớ nhung da diết người tình mà anh ấy đã
thầm yêu và tự cháy khi biết người mình yêu không hề yêu mình. Trong khoảnh
khắc ấy, anh ta không thể thừa nhận được sự thật mà cô gái ấy đã nói với anh.
Thần tượng về tình yêu tan nát trong lòng, khiến anh ta ngờ vực đối với cái
hạnh phúc mà tình yêu mang đến, khi anh đọc từ nhiều tác phẩm do nhà văn, nhà
thơ đã nói. Thất vọng đến tột cùng khi chưa tìm được lối thoát anh đã tìm đến
đạo Phật, khi đối trước tượng phật và bồ tát anh đã cúi lạy ngài, có thể Phật
và Bồ tát mới hiểu được anh, bởi vì anh đã nói tất cả mà hong hề dối diếm cái
cảm giác mà mình từng trải qua, đau thương là thế, nguyện quên đi người tình
làm lại cuộc đời mới như vừa tỉnh cơn mê. Cố gắng xem câu chuyện giữa anh và cô
gái là một cái gì đó xa lạ, một cái gì đó chưa từng sảy ra hay có mặt, thế
nhưng anh vẫn không làm nổi và vô tình giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt
móc của anh. “Em đã ra đi làm cháy cả cánh rừng” khi biết được người tình mà
mình yêu mến không hề có một chút tình cảm đối với anh thì khi đó tim gang phèo
phổi của anh nóng bừng như bị cháy bỏng, anh như chết điến gữa mùa thu tìm lại,
anh nghĩ về những kỷ niệm mà anh cho rằng giữa anh và cô gái ấy đã yêu nhau,
“Trên chuyến hoàng hôn tải về từ dĩ vãng” kỹ niệm về những ngày yêu dấu dường
như hiện đến trước mắt anh, anh cảm thấy nhớ nó chưa từng có, “anh nhớ em như
xuân về nhớ én”, “như mặt đất nhớ cơn mưa” và như thế anh tự xướng với chính
mình, an ủi rằng: Tui yêu em chẳng cần em đáp trả, cũng như câu “Thi ân không
cần đền đáp” mà nho gia thường dùng. Có thật vậy không? Có điên vậy không? Khi
một ai đó thất tình đến chóng mặt, yêu cháy lên một lần! Vụt tắc đi! Để không
còn tui nữa! Sự kết thúc có lẽ hơi đau thương khi anh không còn là anh nữa! Một
gã si tình có một không hai. Nếu như tình yêu là hạnh phúc thì còn ai phải than
thốt bao giờ, nhà thơ thì thất nghiệp văn chương sẽ không còn nhựa sống. Kính
tặng bạn đọc, mong sao sự trở về từ tỉnh thức sẽ phần nào vơi đi nổi sót xa. Hahah
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét