Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Hạnh phúc nào đâu em cho anh biết!


Người có biết không ?
Người đã làm tôi phải do dự!
Giữa hai nẻo đường
Tôi biết chọn ngã nào đây?
Xuất gia theo đức Phật Di Đà
Hay dừng lại giữa ái tình lục dục?
Đi hay không? Tôi đứng giữa ngã đường
Phân chia mãi mà hằng không chọn được.
Em, Phật! Phật, em! Ai là tất cả.
Hạnh phúc nào đâu? Em cho tôi biết?
Con đường nào? Là tất cả đây anh
Trong khi đó hai lòng anh đang rối
Lòng tham nào! quyết định bước anh đi!

 “Đi hay không tôi đứng giữa ngã 2 đường”, một tâm lí do dự mà khi ấy chính tác giả cũng không thể quyết định được. Dòng suy nghĩ phân bua dường như làm rối bù khi chuyến tàu sắp khởi trình. Tác giả như bị ép buột chọn lựa, một là theo tiếng gọi con tim, hai là theo dòng đời tỉnh thức. “Phân chia mãi mà hằng không chọn được”, cái nào đây khi chính tác giả thực tình không muốn phải chọn, không muốn mất một cái nào! Tham quá phải không? Biết là vậy nhưng cố gắng chờ đợi, tại sao em vẫn không trả lời anh? Điểm này quan trọng nhất, bởi vì trong tâm trạng rối bời ấy, tác giả còn chờ đợi một cái hi vọng. Chỉ cần em nói một câu……… Ấy thế mà không hề lên tiếng, sự tuyệt vọng đến phủ phàng, và một nữa coi như chìm mất trong mùa thu ấy, “anh đã chết khi mùa thu tìm lại”, sẽ không còn và còn mãi đâu em. Lời chia tay cuối cùng cũng là lời nhận định của tác giả khi anh biết mình không thể chọn đi hai con đường, trong khi chỉ có một mình anh. Nếu giả sử anh đi đoạn này một lúc rồi quay lại đi đoạn kia, ắt hẳn vào thời điểm đi lại ấy anh đã đánh mất cái còn lại, vì không có một sự vật hiện tượng nào tồn tại ở một trạng thái cố định mãi. Bài thơ này, tôi đã viết cách đây 3 năm về trước. Lúc ấy, tôi vừa tốt nghiệp trung học. Tôi phải đối diện với một lựa chọn mà đối với tôi nó thật sự khó. Cuộc đời đôi lúc được cái này, và mất cái kia. Chúng ta không thể chọn được hai cái, bởi lẽ thế gian là ngã rẽ của hai đường, của sự được mất và thành bại. Cũng chính vì lẽ đó con người phải trả một cái giá rất đắt khi chọn lựa sai con đường mà mình quyết định, nguyên lý dễ hiểu là “đời người chẳng hai lần thắm lại”. “không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông”, và chúng ta chỉ có quyền chọn một và đi mãi với cái mình chọn. Bài thơ tôi viết để kỷ niệm về một bước ngoặc trong đời mình, một bước ngoặc làm thay đổi cách nhìn, cách nghĩ và cách đối diện của tôi. Chúc các bạn có sự chọn lựa thật đúng đắn cho tương lai mà mình hướng đến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét